Có đôi khi trong cơn mơ vội vàng đêm đêm, Anh nghẹn ngào ôm chính anh. Vì anh ngỡ hơi ấm bên em, Vẫn ở trong tay này làn môi ấy. Vẫn run run khi anh đắm chìm trong đôi mắt, Nơi Người giấu nỗi cô đơn một mình anh. Làm sao cho qua hết đêm dài chỉ có mỗi anh với anh. Người vội ra đi với gió mang theo về nơi đó, Những con đường đôi ta cùng chung bước. Có mấy bay thật nhẹ, có đôi chân em gầy, Dường như có nắng lên sau hàng cây. Người vội ra đi mãi mãi nơi đây mình anh hát, Hát một mình khi em thật xa quá.Tình em xa mãi quá xa, Mình anh với tiếng đêm thở dài, ướt giấc mơ gầy. Có đôi khi trong cơn mơ vội vàng đêm đêm, Anh nghẹn ngào ôm chính anh. Vì anh ngỡ hơi ấm bên em, Vẫn ở trong tay này làn môi ấy.
